Viếng Hạ Phẫm Liên Hoa Nơi Đối Nghiệp Vãng Sanh

 

1. Hạ Phẩm Hạ Sanh - Đem theo vọng nghiệp mà vãng sanh

Chưa nói được mấy câu đã đến ao sen hạ phẩm rồi.  Thoáng nhìn qua, đã thấy bãi đất bằng như bàn tay đều do cát vàng trãi phủ kín, óng ánh vàng rực.  Trên bãi đất rộng mênh mông ấy, có vô số các bé gái chừng 13, 14 tuổi.  Các bé ấy mặc cùng một loại áo màu lá mạ, váy màu hồng đào, đeo đai vàng óng.  Mà lạ!  Tất cả các đứa bé cùng cỡ tuổi, cùng chung một dáng dấp mặt mũi y như nhau.  A!  Thế ra Tây Phương Cực Lạc thế giới cũng có con gái nữa. 

Tôi bèn hỏi Bồ Tát Quán Thế Âm: 

-        Thưa Bồ Tát nghe kinh Phật nói ở thế giới Cực Lạc không có sự phân biệt nam nữ, cớ sao ở đây lại có con gái nữa?

Ngài trả lời: 

-        Đúng vậy, ở nơi đây không hề có sự phân biệt tướng nam tướng nữ.  Ông nhìn lại thân hình ông thì biết!

Tôi nhìn lại mới hết hồn, thì ra tôi cũng có dáng dấp của bé gái 13, 14 tuổi và cách ăn mặt cũng giống y hệt những đứa bé gái kia, còn mặt mũi thì thế nào chưa biết chứ tóc tay và quần áo chẳng khác các nữ chúng ở đây tí nào.  Tôi ngạc nhiên hỏi Bồ Tát: 

-    Thưa Bồ Tát tại sao như thế này được?  Ngài bảo:

-        Ở đây có  một vị Bồ Tát chủ trì, nếu vị ấy biến nam thì toàn bộ là nam, khi biến nữ thì toàn bộ đều là nữ.  Thực ra dẫu có biến nam hay nữ thì tất cả đều từng ấy tuổi, và dẫu có biến nam hay nữ thì tất cả đều như nhau đâu có sự phân biệt khác phái được, hơn nữa từ hoa sen hóa sanh ra là không có máu thịt chỉ một thể dạng trong suốt, chỉ có thay đổi dáng dấp bề ngoài thôi.  Ông nhìn lại xem có phải vậy không?

Tôi nhìn lại thân thể mình đúng là trong vắt như pha lê chiếu sáng, không có xương thịt máu móng tay chân.  Những người được vãng sanh đến ao hạ sanh hạ phẩm này đều là đối nghiệp vãng sanh, không luận là trai hay gái, trẻ hay già, sau khi từ hoa sen hóa sanh ra, nhất loạt biến thành bé 13-14 tuổi cùng một cách ngây thơ xinh đẹp như vậy. 

Tôi hỏi Bồ Tát Quán Âm: 

-        Thưa Bồ Tát tại sao người vãng sanh đến đây lại biến thành cùng một dáng dấp, lại cùng một độ tuổi vậy? 

Ngài  trả lời rằng: 

-        Tại vì Phật tánh bình đẳng.  Phật lực A Di Đà tiếp dẫn họ đến hóa sanh bằng hoa sen, tất cả đều được tiếp độ, tất cả đều được liên hoa hóa sanh, cho nên tất cả đều được đãi ngộ như nhau cho dù là ông cụ bà cụ hay là trai tráng, sau khi từ hoa sen nở ra, đồng loại trở thành những đứa bé mười mấy tuổi, tướng mạo y như nhau, kháu khỉnh dễ thương y như nhau.

Sau khi được hóa sanh ra trong ao hạ sanh phẩm, mỗi ngày trong 6 thời, có một thời là hội giảng kinh do một vị Bồ Tát chủ trì.  Khi đến giờ chuông pháp reo vang, người trong ao sen lầu các, nhất loại biến thành nam hoặc nữ có  hình tướng nhất định, trang phục đều như nhau, toàn do Phật lực hoặc do Bồ Tát điều khiển.  Những người trong hạ sanh hạ phẩm này ban ngày rời khỏi hoa sen ra ngoài chơi giỡn hoặc ca hát, hoặc là nhảy múa, hoặc là lễ bái hay niệm Phật tụng kinh và tất cả đồng theo ý thích của mình.  Đến giờ nghỉ ngơi buổi chiều tốt thì mỗi người đều trở về hoa sen của mình, hay nói cách khác ban ngày sen nở ban đêm sen úp.  Khi đã trở vào hoa sen rồi sẽ không được hoạt động lăn xăn bên ngoài, chỉ có thể niệm Phật hoặc là có thể trầm tư suy tưởng những vọng ảnh.  Vì hạ phẩm hạ sanh nay là đới nghiệp vãng sanh, nên khó tránh được những phân ảnh của vọng nghiệp được đem đến từ đời quá khứ.

Bồ tát Quán Âm dẫn tôi đến một quảng trường.  Thoạt đầu tôi chỉ thấy chừng một hai chục bé gái, rồi vài chục, rồi vài trăm, vài ngàn, vài vạn bé.  Trong chốc lát cả cái sân rộng mênh mông của quảng trường đã đầy ấp các bé gái có dáng dấp y như nhau, quần áo và độ tuổi cũng như nhau, tập trung lại xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, việc ấy như là một chuyện rất dễ dàng nhẹ nhàng vậy.  Chẳng giống như ở thế gian mình đây, muốn tập trung xếp thành một lúc hàng vạn người hay nói dễ hơn chừng ít ngàn người thôi cũng tốn hao nhiều công sức và thời gian để chỉnh đốn hàng lối rồi. 

Tôi lại được dẫn đến bên ao sen.  Lạ quá, nước trong ao lềnh bềnh như mặt thoáng hơi nước, như là mây, như là không khí vậy, chớ không giống nước ở thế gian này. 

Bồ Tát bảo: 

-        Ông xuống tắm thử đi.

Tôi lo lắng: 

-        Rồi ướt hết áo sao?  Thưa Bồ Tát. 

Ngài bảo: 

-        Không ướt đâu, không giống như ao ở thế gian làm ướt áo lúc tắm.

Tôi vâng lời mạnh dạn xuống tắm.  Đúng như vậy, quần áo tôi không hề ướt.  Tôi vốn sợ ao hồ vì không biết bơi, nhưng ở đây lại có thể theo ý nghĩ của mình, muốn lên, muốn xuống, qua trái, qua phải, toàn theo ý điều khiển.  Tôi thích thú lượn trong ao sen tắm và giỡn nước, vì hiếu kỳ tôi thử hớp một ngụm nước.  Ôi ngọt quá.  Thế là tôi há to miệng hớp lấy hớp để, càng uống tinh thần càng khỏe khoắn toàn thân nhẹ thênh thênh.  Lúc ấy tôi bay tới giữa ao thấy rất nhiều đóa sen vô cùng đẹp đẽ nở sáng lạng, có người ngồi trên hoa sen niệm Phật.  Nhưng cũng có một số hoa sen đang héo úa, hoặc gẫy gấp, thậm chí có đóa tàn lụn.

(Nước ao sen này chính là loại nước mà kinh A Di Đà ghi là Bát Công Đức Thủy) .

 

* * * * * *


2. Cách Phản Ảnh Vọng Nghiệp

Chúng sanh của hạ phẩm hạ sanh là những chúng sanh được đới nghiệp vãng sanh do nhất tâm niệm Phật cầu sanh tịnh độ...  Thế nào gọi là đới nghiệp vãng sanh?   Ngày trước ở trong thế gian ta bà, những chúng sanh này, từng tạo qua vô số nghiệp ác, như sát sanh, trộm cướp, phỉ báng, dối gạt, hãm hại, tà dâm, nói thêu dệt v.v... nói về hành vi những người này lẽ ra không thể vãng sanh được nhưng ở ngày sắp chết ấy, gặp được thiện trí thức dạy bảo niệm Phật cầu vãng sanh tịnh độ...  Do bất tâm nhất loạn niệm Phật liên t ục trong phút cuối, lại được nguyện lực Đức Phật A Di Đà gia bị cho nên được tiếp dẫn đến Tây Phương Cực Lạc, hóa sanh trong ao sen của hạ phẩm hạ sanh.  Nhưng mà trong 9 phẩm hoa sen ấy, nếu muốn tu tiến từ phẩm thấp nhất là hạ phẩm hạ sanh đến phẩm cao nhất là thượng phẩm thượng sanh phải cần thời gian là 12 kiếp trên ấy (một kiếp tên ấy bằng 16,798,000 năm dưới trần gian, muốn vượt thêm để thành Phật cần 21,576,000 năm dài).  Nếu như ta nhất quyết chịu khó tu trì ở ta bà này, thì chúng ta chỉ cần vài ba năm hay năm bảy năm đã có thể ở trung phẩm hay thượng phẩm rồi, còn nếu ráng tu hết kiếp có thể thành Phật đạo .  Do đó chúng ta cần biết quý cái thân người, thân người khó đặng nay đã đặng thì phải ra khổ công mà tu hành, thì sẽ có nhiều triển vọng thành Phật hơn ở bất kỳ cảnh giới nào.  Chúng ta phải ráng tu hành như gương Ngài Ấn Quang Pháp Sư hay Hoằng Nhất Pháp Sư chẳng hạn, các Ngài đang ở Thượng Phẩm Thượng Sanh.

Nhưng mà, nói qua cũng cần nói lại, chúng sanh ở thế giới ta bà ngày lại có rất nhiều loại khổ tâm khó mà tránh nổi, khổ tâm về cuộc sống, về sự già nua, bệnh, chết chóc, về oán ghét mà cứ gặp, về yêu thích mà cứ xa, về ngũ ấm dấy loạn, về ướt mơ mà không đạt thành; còn ở Thế Giới Cực Lạc dẫu ở bậc thấp thấp nhất là hạ phẩm hạ sanh thì cũng có an lạc mà không có khổ tâm. 

Những người ở hạ phẩm hạ sanh tuy cần 12 kiếp để đạt thành chánh quả, nhưng tuần tự từng bước, có chỉ bảo rõ rệt để họ không bị thoái chuyển mà rớt xuống tam ác đạo (là địa ngục, súc sanh, ngạ quỷ), suốt quá trình tu tập vững như bàn thạch trong cảnh cực lạc mà trôi qua .

Hoa sen ở hạ sanh hạ phẩm, không giống hoa sen ở thế gian chúng ta, nó lớn cỡ 3 dặm đến 4 dặm, nó cao 3 đến 4 tầng lầu.  Hoa sen nào cũng phát hào quang, nếu mà chúng sanh trong hoa sen ấy khởi vọng tưởng thì ánh sắc của hoa sẽ u trầm ảm đạm, nếu nội tâm thanh tịnh thì hoa sen sẽ rừng rực chiếu sáng. 

Bồ Tát Quán Âm nói: 

-        Chúng sanh từ nhiều đời nay, tạo vô lượng những nghiệp không giống nhau, cho nên sau khi đới nghiệp vãng sanh, c'ach phản ánh vọng nghiệp cũng khác nhau.  Người trong hạ phẩm hạ sanh nghiệp chướng tương đối nhiều vì có sự khác biệt về nặng nhẹ, ít nhiều của nghiệp mang theo nên trong các hoa sen ở hạ phẩm cũng chia làm thượng trung hạ ba bậc, phần nhiều là những loại hình ân tình luyến ái khó quên như cha mẹ, anh em, chị em bạn bè v.v... và cả mơ ước về vật mỗi thứ đều phản ảnh ra cũng như ở thế gian chiêm bao vậy .  Giờ đây tôi đưa ông đi xem tình hình thực tế của một phản ảnh vọng nghiệp ở nơi đây nha!

Bồ Tát Quán Âm dẫn tôi qua mấy ngã quẹo, đến 1 đóa sen tương đối ảm đạm tối.  Lúc đến gần thì tôi thấy một tòa lâu đài, phòng ốc đẹp lớn hơn cung vua, vườn hoa vô cùng tráng lệ, trong nhà bày biện những vật cổ quý giá, tất cả đều bố trí trang nhã không khác gì nhà của một tể tướng sang quý nhất vậy.  Trong ấy trai gái già trẻ mười người, quần áo giống ở thế gian ta, có người ra ra vô vô ra rất là nhộn nhịp như đang sửa soạn đãi đằng gì đó. 

Tôi hỏi Bồ Tát Quán Âm: 

-        Thưa Bồ Tát tại sao trong thế giới Cực Lạc lại có cả cách sống như ở trần gian vậy?

Ngài trả lời: 

-        Cảnh này là của một người lúc lâm chung tâm của bà ta rất là thanh tịnh, nhưng khi đến đây những tánh thói của nghiệp vọng nhiều đời nhiều kiếp dầy đặc, chưa dứt hết hồng trần, nên mỗi khi về nghĩ ở hoa sen hay đánh giấc mơ về dĩ vãng, thương nhớ cha mẹ, vợ con, người yêu, bà con, anh em quyến thuộc v.v... mà hễ vọng niệm khởi thì hiển hiện ra ngay.  Ở đây chỉ có an lạc mà không có khổ đẫu là khổ "cầu bất đắc".  Cho nên khi vọng niệm nhớ đến cha mẹ, cha mẹ hiện đến, nhớ nhà lầu cung son thì nhà lầu cung son hiện ra, muốn ăn món sơn hào hải vị gì thì tất cả đều hiện đến ngay.  Nhưng khi tỉnh lại, tất chẳng có món nào cả, đấy là phản ảnh giống như người ở thế gian chiêm bao mà thôi.  Những thứ đó đều là một thứ sắc giả hiện và ngay khi ấy những người đang sống ở thế gian cũng không hề hay biết gì.

Những lời Bồ Tát dạy khiến ta thức tỉnh, kỳ thực cuộc sống ở thế gian này há chẳng giống như một giấc mơ lớn hay sao?  Đua chen đã đời khi xuôi tay tạ thế thì chẳng có cái gì đem theo được cho dù có dành dụm được vô vàn của báu nhưng đến lúc lâm chung cũng đành ra đi với hai bàn tay trắng.

Bồ Tát Quán Âm còn cho biết: 

-        Đúng ra người đời nghiệp vãnh sanh đến đây thì vọng tưởng còn nhiều hơn người thế gian, bởi vì ở thế gian là dạng vật chất cách ngăn rất nhiều, khi vọng tưởng này được dựng lên thì che lấp vọng tưởng trước, nên cái này sinh làm cái trước diệt, sinh diệt liên tục làm luôn luôn không bỏ.  Không thỏa các ước mơ to lớn, nên hay có cái than vãng cầu bất đắc khổ, nhưng ở Chực Lạc Thế Giới thì khác, chỉ cần tưởng cái gì thì cái đó trình diễn ra ngay, cho hưởng dụng tối đa, vì nơi này có tính chất thuộc hư không và trải đầy pháp giới.   Ở cõi trời thì lại là thần chất, tuy vật chất do thân lực ngũ thông hiển hiện nhưng cũng có lúc cầu mà không được.   Còn ở thế gian thuộc vật chất là ngàn trùng xa cách, nếu có cầu mong gì thì khó mà hiện thực được.

Tôi lại hỏi Bồ Tát: 

-        Vọng cảnh (tức mộng) với thực cảnh thanh tịnh của Như Lai khác nhau ở chỗ nào?

Ngài dạy rằng: 

-        Thực cảnh là còn mãi không mất, vĩnh viễn phóng ra muôn đạo ánh sáng, còn vọng cảnh thuộc về vô thường không thể phóng ra bất kỳ ánh sáng nào cả, mà cũng không có gì bền chắc, đến khi thức tỉnh rồi thì không thấy có gì tồn tại.  Chúng sanh trong thế giới ta bà không biết hối tiếc tinh lực của cuộc đời phung phí trong việc tranh danh đoạt lợi tạm bợ, đấu đá cho đến chín sống mười chết, rốt cuộc lại buông hơi tắt thở chẳng vác được theo cái gì mà mình mất công trăm cay ngàn đắng để dành lấy, thần thức lại bị đoạ lạc vào luân hồi lục đạo, trôi theo sinh tử, nương nghiệp báo mà nếm đủ chua cay đắng chát, bởi vậy muốn thoát khỏi biển khổ, cần sớm thức tỉnh dừng chân ác nghiệp.

Bồ Tát bảo căn nhà này là của một người Phổ Điển tỉnh Phước Kiến, đồng hương với tôi được đới nghiệp vãng sanh, Bồ Tát bảo tôi vào nhà xem thử.  Tôi gõ cửa vào nhà, ở trong nhà đang bày tiệc, có chừng 6-7 chục người đang say mê chè chén, trên bàn đầy dẫy những món trân châu quý giá.  Tôi thấy có một ông già ra đón tôi chừng 70 chục tuổi, đáng hào phóng, có thể là chủ nhà. 

Ông ta hỏi: 

-        Mời ông vào tiệc.  Ông ở đâu đến đây?

Tôi trả lời: 

-        Tôi là người đồng hương với ông.  Tôi đến từ phổ điền, tỉnh Phước Kiến.

Ông ta nghe nói đến đồng hương là hớn hở ra mặt: 

-        Ồ!  Thế thì hay quá, quý quá, mời vô. 

Tôi hỏi: 

-        Ông đang ăn mừng việc gì vậy?

Ông cười cười hỏi lại: 

-        Ông làm sao mà đến được đây vậy?Tôi đưa tay chỉ ra ngoài cửa và nói: 

-        Bồ Tát Quán Âm dẫn tôi đến đây tham quan các chỗ rồi về.

Tôi vừa nói xong câu ấy, tất cả các cảnh vật ở đây đột ngột biến mất, ông già ấy vừa nghe thánh hiệu Quán Âm liền rùng mình một cái lộ vẻ bẽn lẽn sám hối.  Trước mắt tôi khi nãy là một cảnh ồn ào chè chén của 6-7 chục người trong một căn nhà bày biện lộng lẫy đã tan biến đi đâu mất hết mà bây giờ tôi chỉ thấy một đóa hoa sen, trên ấy có cô bé 13-14 tuổi trong hào quang niệm Phật, thật là đẹp vô cùng.

Sau đó ông ta kể: 

-        Tôi người thôn Da Đầu, Hàm Giang, thuộc Phổ Điền của tỉnh Phước Kiến, tên là Lâm Đạo Nhất.  Nhà giàu có thuộc gia đình danh vọng trong thôn, ngày lâm chung được thiện trí thức chỉ dẫn, 10 niệm vãng sanh.  Cái mà tôi xấu hổ nhất là nghiệp chướng vọng tưởng quá nhiều không thể trừ hết, ân tình khó dứt, nên ưa nghĩ bâỵ bạ, hiện ra đủ thứ vọng cảnh.  Bồ Tát Quán Âm từng gọi tôi lên hai lần dạy dỗ, bảo tôi sửa sai, thế mà tật cũ tôi cứ vướng phải, sửa chữa không được.  Tôi có đứa cháu tên là A Vượng đang ở Tân Gia Ba, ông nói dùm con tôi là tôi vãng sanh Tịnh Độ Tây Phương rồi.

Bồ Tát Quán Âm thường khuyên nhủ những người đới nghiệp vãng sanh này, nên thường đến tắm trong nước Bát Công Đức thủy để rửa đi vọng tưởng trong lòng, cho mình trở về được thanh tịnh như lúc ban đầu, hiện ra bản lai diện mục của mình.

Tôi lại được dẫn đến một thung lũng hẹp giữa hai bờ vách cao, tôi được mục kích một hiện tượng lạ, một cô bé chừng 20 tuổi ngồi khóc rống thê thảm.   Tôi ngơ ngác nghĩ:  "Thế giới Cực Lạc không hề có sự khổ tâm mà sao lại có cô gái khóc lóc thảm thương vậy nhỉ."

Bồ Tát như hiểu ý tôi, bảo tôi tới đó xem sao.

Tôi bèn đến bên cô gái, chắp tay hỏi nguyên cớ đâu lại khóc sướt mướt vậy?  Cô bé ngước nhìn thấy tôi, không những không khóc nữa mà cười xòa nói với tôi: 

-        Dạ thưa không có chi, chỉ vì tâm linh vọng nhớ bậy bạ thôi. 

Nói rồi cô chuyển mình thành bé gái 13-14 tuổi thân hình trong vắt ngồi ngay ngắn chắp tay lên đóa hoa sen tỏa chiếu ánh hào quang, còn cảnh thung lũng với vách núi cao khi nảy biến mất.  Cô bé mỉm cười nói với tôi: 

-        Cháu người Thuận Xương tỉnh Phước Kiến, năm 1960 cháu 21 tuổi, gia đình ép gả chồng, cháu cương quyết xuất gia học Phật.  Gia đình không cho bức bách quá cháu nhảy xuống vực như nãy ông thấy đó để tự sát, việc này vốn trong thập ác tử, không được siêu sanh, nhưng Bồ Tát Quán Âm vì thương cảm cháu một lòng một dạ vững quy y đầu Phật cho nên tiếp dẫn cháu đến chốn nầy, vì cháu mới đến không lâu nên vọng nghiệp chưa dứt trừ, do đó thỉnh thoảng không kềm chế được nổi kinh hoàng khi té chết cho nên dễ bị phản ảnh ra ngoài, hiện tượng này giống như thế gian gặp ác mộng, thường hiện ra cảnh giới hãi hùng, dù được Bồ Tát Quán Âm thuyết pháp dạy bảo nhưng vẫn chưa gội sạch được.

Tôi nhắc khéo cô bé: 

-        Cô coi, đứng bên tôi không phải là Bồ Tát Quán Âm sao?

Cô nhìn lại vội vã quỳ xuống đãnh lễ Bồ Tát.  Bồ Tát chỉ dạy cô ta, và dặn cô bé hãy xuống ao tắm nước Bát Công Đức sẽ lần hồi tiêu trừ nghiệp chướng này.

Trong ao sen này tôi lại thấy một số sen cũng tỏa sáng, một số sên lại úa héo ảm đạm và lụn tàn, tôi thấy lạ bèn hỏi Bồ Tát, Ngài trả lời: 

-        Một đóa sen tàn héo, là bởi có người thoạt đầu tin Phật, niệm Phật tinh tấn lắm, nên đã gieo vào ao sen mầm nẩn hoa cũng đẹp sáng hào quang, nhưng siêng năng ít lâu đã uể oải, giải đãi tâm ban đầu, không những không niệm Phật mà còn gây tạo nghiệp thập ác, do đó thiện căn tuy nó thành hoa sen nhưng cũng úa héo gãy tàn đi.  Ông xem đây, hoa sen kia là của một ông người Giang Tây, lúc đầu quy y niệm Phật, sau đó được ra làm quan, chẳng niệm Phật nữa mà còn mở sòng chứa làm chuyện thập ác bị chính phủ phán xử tử hình, cho nên hoa sen bị héo gẫy  luôn.  Còn một đóa này nữa, người này quy y niệm Phật được 3 năm, hoa nọ coi khá khá rồi gặp dịp làm ăn lớn, cật lực hốt của phi nghĩa, cuối cùng bị phá sản, hết đường tính kế, tự sát chết, phạm thập ác là không được vãng sanh, mới khiến hoa sen của ông ấy tàn lụn vậy đó. 

Tôi lại hỏi Bồ Tát: 

Thưa Bồ Tát, thường thường Lương Pháp Sư tại tiền có nói với con là niệm 1 câu Phật diệt hằng sa tội, người ấy niệm Phật những 3 năm mà sao chẳng có công quả gì vậy?

Ngài bảo: 

-  Câu ấy là chỉ cho kẻ nương đời tạo ác, sau khi nghe thiện trí thức khuyên mới hồi tâm hướng thiện, sám hối lỗi xưa, thề không phạm nữa, thật lòng bỏ ác làm lành, niệm Phật 1 câu các tội tiêu sạch, nếu còn tiếp tục không ngừng niệm Phật khi chết vãng sanh lạc quốc, dẫu đới nghiệp vãng sanh cũng quyết không thoái chuyển, sau rốt thành Phật.

Bồ Tát ngưng một hồi nói tiếp. 

-  Nhưng cũng có người trên môi niệm Phật lòng như rết rắn, âm thầm hại người, tác ác gian phi, ấy vẫn hành vi thập ác không vãng sanh được, chỉ có gieo được một chút ít căn lành thế nhưng nếu người ấy một mai thức tỉnh, sửa sai làm lành, niệm sám hối hoa sen ấy lại vươn lên sáng đẹp như thường.

Đang nói, tôi đột nhiên gặp ni cô chừng 30 ngoài tuổi tiến về tôi reo mừng.  Tôi nhìn kỹ thì ra Ni Sư Pháp Bổn trụ trì Am ở trên núi Vân Cư tỉnh Giang Tây. 

-        A, Khoan Tịnh Sư Huynh đã đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh...

Tôi hỏi cô: 

-        Cô vãng sanh lúc nào?  Sao tôi không biết?

Cô ấy bảo: 

-        Năm 1971 tại vì không chịu hoàn tục, bị ép quá nhảy sông tự sát, lẽ ra phạm nghiệp (thập ác) là không vãng sanh, nhưng đức Phật mở lượng từ bi thương cho thân nữ chưa nhiễm hồng trần, nhất tâm niệm Phật, nên tiếp dẫn cho vãng sanh đến đây, cũng chưa được bao lâu.

Tôi lại hỏi: 

-        Vãng sanh hạ phẩm tất cả cùng một dáng dấp 13-14 tuổi, sao cô lại vẫn có tướng ni cô ngoài 30 tuổi vậy?

Cô trả lời: 

-        Nghe Sư Huynh đến, muốn dễ dàng cho Sư Huynh nhận mặt mới dám phản ảnh theo vọng nghiệp chút đỉnh, Sư Huynh về rồi nhắn dùm Sư Huynh Khoan Trung hãy yên tâm mà tinh tấn tu hành, muội đã vãnh sanh tịnh độ rồi.

 

3. Viến Tháp Tịnh Quán Và Ngôn Ngữ Đà La Ni

Đột nhiên chuông reo, Bồ Tát Quán Âm nói, đến giờ thuyết pháp rồi, tôi thấy tất cả bé gái lúc nãy chuyển mình thành bé trai cả, cũng 13-14 tuổi thôi, nhưng dáng trai trẻ, mặc áo đỏ đai vàng óng, tóc để hai kết phía sau đầu, thân tay chân đều trong trắng và thấu suốt.  Cả hàng ngàn hàng vạn trẻ nhẩy ra khỏi đài sen, cùng nhau xá lễ, nhạc trời ở đâu trổi dậy du dương, chim chóc các loại hóa lên niệm Phật, tiếp đó xuất hiện một vị Bồ Tát toàn thân phóng ra ngàn muôn tia sáng đủ màu, toàn cảnh ấy đẹp đẽ vô cùng.  Bồ Tát Quán Âm nói: 

-  Vị này là Đại Nhạo Thuyết Bồ Tát, hôm nay đến phiên Bồ Tát ấy trực tiếp thuyết pháp.

Trước hết Ngài hướng dẫn chúng sanh ở đây đi đãnh lễ mười phương chư Phật Thánh.  Lúc ấy rợp cả bầu trời trải xuống từng chùm, từng chùm các loại hoa đủ màu tươi thắm, các bé trai ấy hàng ngũ rất chỉnh tề đưng dậy dùng vạt áo của mình hứng đầy những hoa tuyệt diệu ấy, đi cúng dường 10 phương chư Phật.  Thoáng chốc như những tia sáng xẹt tủa ra rồi xẹt trở lại ngay ngắn hàng lối để vào nghe giảng, vô cùng nhanh nhẹn và đẹp mắt.

Ở trong Hạ Phẩm Hạ Sanh, có một nơi gọi là phòng thuyết pháp "Ngôn ngữ Đà-La-Ni", Nhôn Ngữ Đà-La-Ni có nghĩa là Bồ Tát thuyết pháp câu gì chẳng biết, nhưng đến tai của người nào, đều đã chuyển ngữ thành tiếng bản xứ của người đó, bất cứ người Quảng Đông, Phước Kiến, Bắc Kinh, Giang Tây, Hải Nam, Triều Châu, Nhật Bản, Triều Tiên, Pháp, Mỹ, Việt Nam, Liên Xô, Phi Châu v.v... cứ như là Bồ Tát đang thuyết pháp bằng tiếng nước mình vậy chẳng cần thông dịch viên cũng trực tiếp nghe được, đó là cái ảo diệu, nhiệm mầu của Ngôn Ngữ Đà-La-Ni .

Ở Hạ Phẩm Hạ Sanh, lại có một tòa tháp rất cao, gọi là Định Quán Tháp, chúng sanh ở nơi này, nếu muốn lên đến tầng cao nhất của tháp hoặc từ đó xuống dưới chỉ cần khởi tâm niệm là lên xuống tự nhiên, chẳng cần thang máy như vẫn thấy ở thế gian này.  Thân thể của họ như đã nói đều trong suốt, không gì trở ngại, không những lên xuống mà ngay cả đi lại hay vượt vách tường v.v... cũng cứ bước là qua, không hề vướng mắc thâm. chí cả ngàn cả vạn người tụ vào một gian phòng, cũng không hề đụng độ va chạm, đến vướng chân nhau, bởi lẽ thân thể họ vốn không máu xương vật chất mà là một thể thấu suốt vô ngại .

Tịnh Quán Tháp vô cùng to lớn, ở trong ấy, cái gì cũng có thể thấy được, có thể ảnh hiện ra cả những cảnh giới của mười phương thế giới, nó như ngay tại chỗ ấy.

Chẳng hạn muốn thấy trái đất của cõi ta bà dây, đưa mắt dõi theo chỉ chừng một hạt cát, nhìn mặt trời cũng vậy chỉ lớn hơn tí ít, nhưng nếu muốn nhìn rõ tình cảnh của một vùng nào đó như Châu Á chẳng hạn, thì cảnh ấy sẽ hiện lớn ra, muốn thấy vạn lý trường thành của Trung Quốc chẳng hạn hay thậm chí muốn nhìn kũ trong nhà nào ở đâu, sinh hoạt hiện giờ ra sao, đều hiện rõ vanh vách ra trước mắt, hay nói cách khác, chỉ cần nghĩ tới đâu, trong Tịnh Quán Tháp sẽ hiện rõ nơi ấy, việc ấy, cứ như là đài thiên văn vũ trụ tinh vi nhất vậy.

Vãng sanh đến Hạ Phẩm Trung Sanh là những người ở ta bà hàng ngày làm việc thiện, tích lũy phước đức, hoặc niệm Phật hồi hướng vãng sanh Tịnh Độ với sự gia bị của PHật A Di Đà, liền được cảnh giới này.

Vãng sanh đến hạ phẩm Thượng Sanh là những người ta bà tiến bộ hơn một bậc nữa, hằng giữ gìn ngũ giới, bát quan trai giới, tích cực hành thiện, bố thí, tu trì tương đối nghiêm cấm, mới vãnh sanh đến nơi này.

Tham quan sơ qua những nơi này, Bồ Tát đẫn tôi lên cao hơn một từng nữa, đến trung phẩm để viếng thăm.

 

 

   


Trang Nhà
  |  Bài Mới  |  
Kinh Điển |  Thần Chú  |  Pháp Âm  |  Lịch Đại Tổ Sư
Hình Ảnh  |  Linh Tinh  |  Tự Điển  |  Lịch Trình  |  
Liên Lạc